Bà Xã Nghịch Ngợm, Em Là Của Anh!(Tặng Kèm 6 Postcard_Lịch)

68,000 đ

Tiết kiệm: 

12,000 đ (15%)

Giá thị trường: 80,000 đ

Tình trạng: 

Hết hàng

Thông tin & Khuyến mãi

  • Đổi trả hàng trong vòng 7 ngày
  • Sử dụng mỗi 3.000 BBxu để được giảm 10.000đ. Làm sao để lấy BBxu?
  • Freeship nội thành Sài Gòn từ 150.000đ*. Chi tiết tại đây
  • Freeship toàn quốc từ 250.000đ
Trọn bộ {{collection.TotalAllOutOff}} sản phẩm / Còn {{collection.List.length}} sản phẩm có hàng / {{collection.PriceTotalStr}} đ
  • {{item.RealPriceStr}} {{item.PriceStr}} -{{item.DiscountPercent}}%

    {{item.Note}}
  • THÔNG TIN CHI TIẾT

    • Nhà xuất bản: NXB Văn Học
    • Ngày xuất bản: 20/12/2012
    • Nhà phát hành: Văn Việt
    • Kích thước: 13.0 x 20.5 cm
    • Số trang: 352 trang
    • Trọng lượng: 400 gram

    Giới thiệu sản phẩm

    Một câu chuyện hài hước và không kém phần thú vị...

    Đường Du - cô gái lém lỉnh, một sáng thức giấc phát hiện mình đang ở trong ngôi nhà xa lạ, tệ hơn là cô không biết mình là ai? Và bên cạnh cô, xuất hiện một tên hôn phu lạnh lùng và đáng ghét trên trời rơi xuống. Từ đây cuộc sống mới của Đường Du bắt đầu.

    Liệu cô sẽ cô gắng tìm lại ký ức, gia đinh mình hay chấp nhận hiện tại? Tình cảm của họ sẽ đi tới đâu giữa những vui buồn, khó khăn, những âm mưu đen tối của kẻ thù đang chờ đợi phía trước. Và họ có đặt chân lên con đường mang tên tình yêu và hạnh phúc?

    Những tình huống hài hước, những phút giây dở khóc, dở cười cùng các nhân vật, cùng hồi hộp trước những lựa chọn giữa sự sống và cái chết?. Và đâu sẽ là cái kết trọn vẹn nhất cho toàn bộ câu chuyện này?

    Tặng kèm bộ card lịch xì teen xinh xắn (Số lượng có hạn)

    Trích đoạn

    [...]

     

    Bên ngoài, ánh nắng ban mai ấm áp đang phủ lên mọi vật thay thế cho màn đêm lạnh lẽo. Mùi thơm của hoa thoang thoảng xen lẫn mùi cỏ non sáng sớm.

    Trên giường, nó nằm đó, mắt nhắm nghiền lười biếng. Nó từ từ  mở mắt, ánh sáng làm chói mắt khiến nó phải dùng tay che lại, một vài giây sau khi thích nghi được nó mở mắt một lần nữa. Trước mặt nó là một tấm gương, cô gái trong gương có khuôn mặt hơi xanh, đầu quấn một lớp băng, cô gái ấy khẽ đưa tay chạm vào lớp băng trên đầu.

    - Đau quá! Đây là đâu?

    Rồi cảm giác bất an dâng lên, như có điều gì mách bảo nó đẩy cửa phòng chạy thục mạng.

    - Cô chủ! Cô chủ tỉnh rồi! Cô chủ!

    Trong khi nó vẫn đứng ngơ người ra thì đám người đó đang tiến lại gần hơn, nó càng chạy thật nhanh.

    - Cô chủ! - Đám người vẫn đuổi theo gọi inh ỏi.

    Nó chạy ra khỏi hành lang tới một khu vườn rộng, chạy được một hồi nó xanh mặt. “Ngõ cụt! Chết rồi đám “chủ nợ” vẫn không buông tha cho mình biết làm sao đây?”

    Nó đang hoảng hốt cực độ thì một giọng nói lạnh băng vang lên làm nó thấy ớn lạnh:

    - Vợ à, mới sáng ra em đã làm náo loạn cả nhà như vậy sao?

    Nó giật mình, nhìn tới hướng phát ra âm thanh. Một tên con trai từ từ bước tới.

    Một giây. Hai giây. Ba giây.

    - Thiếu gia, sáng nay cô chủ…

    Hắn không đáp chỉ nhìn phía đám người kia, cái nhìn làm họ im bặt. Nó hết ngỡ ngàng rồi tới bất ngờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong khi đó hắn tiến lại gần nó, giọng đều đều: - Vào nhà thôi, em còn phải ăn sáng rồi uống thuốc.

    Hắn nắm tay nó kéo đi, như phản xạ nó giật tay lại, nhìn hắn đầy khó hiểu: - Anh là ai?

    Không khí bắt đầu căng thẳng, hắn nhìn nó bất giác nở một nụ cười nửa miệng nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng.

    - Trần Gia Huy, hôn phu của em!

    Nó chết đứng.

    - Hôn phu của tôi?

    Chắc mặt nó bây giờ nhìn kỳ cục lắm, mắt nó mở to  nhìn thẳng vào mắt hắn đôi mắt nâu lạnh lùng, nó im lặng thêm vài giây để sắp xếp lại mọi thứ trong cái đầu trống rỗng.

    - Vào nhà đi. - Một lần nữa tiếng nói của hắn làm nó quay về thực tại.

    - Không!

    Trả lời ngắn gọn, nó nhìn hắn bằng ánh mắt ương nghạnh xen chút cảnh giác. Hắn lại nhếch môi, vẫn giọng nói đều đều:

    - Nghe thấy chưa, vợ tôi muốn ăn sáng ngoài vườn.

    Nó không hiểu gì cứ há hốc mồm, đám người phía sau cúi mình rồi quay vào nhà. hắn tiến lại bất ngờ bế nó lên, mặc cho nó la hét.

    - Bỏ tôi xuống đồ đáng ghét xấu xa, anh làm gì vậy hả?

    Hắn bỏ ngoài tai tất cả và bế nó đến góc vườn có cái cây to nhất, một lần nữa trong buổi sáng nó lại mắt chữ O mồm chữ A khi thấy mọi thứ được sắp xếp như một buổi dã ngoại.

    Khi hắn ra hiệu người giúp việc đi hết, nó nhìn hắn hỏi một hồi liên tục:

    - Sao tôi không nhớ gì hết, tôi tên gì? Sao tôi lại ở đây? Sao anh lại là hôn phu của tôi?

    Hắn chỉ đáp lại một dãy câu hỏi của nó là một câu ngắn gọn nhưng xúc tích.  - Ăn đi.

    - Anh không nói tôi không ăn. - Nó ương bướng.

    Hắn nhìn nó thở hắt ra một tiếng: - Đường Du, em tên Đường Du. Hai gia đình đã hứa hôn cho chúng ta. Nhưng một tuần trước gia đình em gặp tai nạn, em bị hôn mê còn ba mẹ em hiện giờ vẫn chưa tìm thấy.

    Mọi chuyện quá đột ngột, nó không thể đón nhận được, nhưng hình như hiểu được tình cảnh của mình mắt nó hoa lên, nước mắt chảy xuống. Không lẽ lại như vậy? Nó không nhớ gì hết, không ký ức, không kỷ niệm. Nó khóc không thành tiếng. Hắn choàng tay ra ôm nó vào lòng ánh mắt vẫn xa xăm khó hiểu.

    Đây là ngày thứ tư trong ký ức toàn màu trắng của nó tại ngôi nhà của hắn. Vốn là người lạc quan, hôm nay nó thấy tươi tỉnh hơn,  khi mở tủ quần áo (trong tủ có rất nhiều quần áo nhưng có lẽ đều là do hắn chuẩn bị), nó chú ý đến bộ đồng phục nơi cuối tủ:

    - Đi học, muốn đi học quá!

    Nó lại chạy ra ngoài, lao thẳng sang phòng bên kia. “Hắn đang ngủ, sao tên này ngủ nhìn đẹp quá vậy không biết.” Nó nghĩ thầm. Nó hơi đỏ mặt nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

    - Dậy! Dậy mau lên đồ heo nướng, mau dậy đi học thôi, dậy!

    Hắn nhíu mày, cảm thấy cái gì đó kéo kéo, giật giật làm hắn vô cùng khó chịu và khó ngủ. Hắn bực tức mở mắt ra, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt hình viên đạn như muốn giết người.

    - Dậy rồi à, làm gì ngủ như heo kêu hoài không chịu dậy, không định đi học sao?

    Nghe giọng tràn đầy sức sống của nó hắn khẽ mỉm cười nhưng rất nhanh, nụ cười biến mất. Thay vào đó là khuôn mặt nghiêm nghị, nó có cảm giác bất an bèn cười trừ.

    - Vậy, vậy anh ngủ tiếp cũng được. Tôi đi nha.

    Hắn đâu dễ dàng tha cho nó, hắn bật dậy kéo nó ngả vào người, nghiêm giọng: - Định trốn à, đồ nghịch ngợm?

    - Đồ khó ưa, bỏ tôi ra.

    - Không, sáng nào em cũng làm náo loạn cả nhà nên hôm nay phải chịu phạt.

    - Bỏ ra, tôi có ý tốt gọi anh dậy, anh không cám ơn thì thôi còn đòi phạt tôi là sao?

    - Không, vẫn phải phạt.

    Nó cố vùng vẫy nhưng không thoát được, khuôn mặt hắn thì vẫn lạnh lùng một cách đáng ghét.

    - Anh phạt em… dọn chuồng heo!

    Nó đứng hình không vùng vẫy nữa trong đầu hiện lên cảnh tượng đó. - Chuồng heo sao?

    Từ phòng hắn bước ra, mặt nó méo xệch rất khó coi khiến ai cũng phải “ngước nhìn”.

    - Chú à, chuồng heo ở đâu? - Nó hỏi người làm vườn. Chắc câu hỏi của nó kỳ dị dữ lắm nên khiến mặt của người kia biến hoá nhanh chóng từ cung kính sang ngạc nhiên, từ ngạc nhiên sang ngạt thở vì phải nhịn cười.

    - Thưa cô, nhà chúng ta không nuôi heo cũng như không chứa chấp các loại súc vật dưới bất kỳ hình thức nào theo lệnh của thiếu gia.

    - Không có heo, không súc vật hả? - Nó ngớ người khuôn mặt nghệch ra vô cùng ngu ngơ.

    - Vâng, không nuôi súc vật, chỉ nuôi hai con chó xù đáng yêu do bà chủ tặng thiếu gia thôi.

    “Heo bằng chó xù, chó xù bằng heo!” Một phép toán hiện ra trong đầu rồi nó chợt tỉnh. “Bị lừa!”

    Nó nghiến răng chạy ù vào phòng hắn. Lại một lần nữa giọng hét của nó làm hắn không an giấc: - Sao giọng em khoẻ thế? Đã kêu đi dọn chuồng heo rồi mà sao còn…

    Hắn chưa nói hết câu nó đã nhào tới quấn chăn phủ lên đầu hắn, lấy gối đánh mạnh hết sức có thể, vừa đánh vừa hét:

    - Đồ heo nướng đáng ghét, đồ khó ưa. Sao anh dám lừa gạt một cô gái xinh xắn cả tin như tôi? Sao anh dám hành hạ hôn thê của mình như vậy? Sao anh…

    Nó la hét gì sau đó hắn không nghe rõ nữa, vì trong chăn hắn đang nổ đom đóm mắt bởi những cú đánh trời giáng của nó. Không chịu nổi hắn nhanh chóng ôm lấy nó kéo vào chăn, lấy tay nhéo hai má của nó mà kéo ra như một sợi dây thun làm nó chảy cả nước mắt.

    - Đồ ấu a, a ám nhàm ậy au? Ả a ây. (Đồ xấu xa, anh dám làm vậy sao? Thả ra ngay).

    Hắn càng nhéo mạnh hơn cho tới khi hai má nó đỏ ửng hắn mới chịu dừng tay. Cả hai bung ra khỏi chăn thở hổn hển.

    Nhìn nó xoa xoa mặt mà nước mắt lưng tròng hắn cố nhịn cười: - Em điên hay sao mà dám hành hạ chồng chưa cưới của mình tàn bạo như vậy?

    Nó quắc mắt nhìn hắn. - Anh mới điên, anh dám đối xử với tôi như vậy sao? Anh ngược đãi bệnh nhân (nó chỉ tay lên lớp băng trên đầu). Còn dám nhéo tôi như vậy , anh có biết hành động của anh là…

    - Là gì?

    - Là bạo lực gia đình đó, biết chưa?

    - Ai kêu em gây sự.

    - Ai kêu anh dám gạt tôi. Chuồng heo gì chứ chỉ có chuồng chó thôi.

    Một giây. Hai giây. Ba giây.

    Nó đứng đó thở như trâu sau một hơi trút giận, còn hắn vẫn vậy. Hắn thản nhiên: - Thì chuồng chó, anh phạt em đi dọn chuồng chó em không cam tâm sao?

    - Cái gì? - Mặt nó đỏ lên vì tức - Khi nãy anh lừa tôi nói là chuồng heo bây giờ lại nói chuồng chó, anh ngang ngược vừa chứ?

    - Anh có nói chuồng heo sao?

    Nó ngây người trước câu nói quá đỗi ngây thơ của hắn, hắn được thế nói tiếp:

    - Hay em muốn dọn chuồng heo hơn nên mới tức giận như vậy?

    Hắn nói đúng, dù sao chơi với chó xù vẫn khoái hơn. Mặt nó giãn ra nhưng vẫn nhìn hắn với ánh mắt hờn giận:

    - Anh điên rồi!

    Khuôn mặt đanh lại,hắn đứng dậy tiến về nhà vệ sinh, nói: - Em sẽ được nhìn thấy anh nổi điên nếu không nghe lời.

    Nó thấy một luồn gió chạy dọc sống lưng. Nhưng vẫn nói cứng: - Tại sao tôi phải...

    Chưa đợi nó nói hết lời, hắn hỏi từ từ nhưng đầy sức  hăm he: - Chuồng chó hay chuồng heo?

    Khi hắn quay lại đã thấy nó co giò chạy mất hút, còn một mình hắn lấy tay xoa đầu miệng nở nụ cười hiếm khi xuất hiện. “Phải dùng biện pháp mạnh với em thôi!”

     

    Vườn sau

    Cuối cùng nó đã có mặt tại “nhà” của hai con thú cưng, lòng thầm cảm ơn ông trời vì hắn không có sở thích nuôi heo hay thậm chí nuôi cọp mà là những chú chó xinh xắn. Ý nghĩ chưa dứt thì lại một lần nữa nó muốn bất tỉnh.

    - Chó xù đây sao?

    Trước mắt nó là hai con chó xù. Xù thì có xù thật nhưng xù quá mức cho phép, hai con “cún” lông xù nhưng bự như con heo nái, lông phủ khắp người đang nằm đó.

    - Hắn cho chó ăn thịt bò hay thịt người mà phát triển dữ vậy nè trời?

    Nhìn hai con chó “nhỏ” mà lòng nó dâng đầy thương cảm, không phải thương cho lũ chó bự quá mức mà là thương cho số phận của nó. Lấy hết can đảm nó tiến tới tháo hai sợi dây ra khỏi cây cột bên cạnh.

    Hắn đang trong phòng khách, bỗng tiếng nhao nhao bắt đầu rộn lên rồi lớn dần. Tiếng của người hầu trong nhà, hắn hơi khó chịu khẽ nhíu mày, đang định lên tiếng thì chợt trong đầu loé lên một ý nghĩ.

    - Không lẽ…

    Hắn đứng dậy đi thẳng ra vườn, trước mắt hắn là một khung cảnh nhộn nhịp bất thường. Hai con thú cưng của hắn đang chạy với tốc độ tên lửa đầu đầy nơ theo sau là vợ yêu của hắn. Hắn há hốc mồm nhìn hai tay nó đang bị vướng chặt vào hai sợi dây xích chó, chân thì đang hoạt động hết công suất chạy theo hai con chó miệng la inh ỏi:

    - Cứu! Cứu với! Dừng lại đi. Chị chỉ muốn cột tóc cho mấy cưng thôi mà.

    Cảnh hãi hùng chưa dừng lại ở đó phía sau còn khủng khiếp hơn. Dẫn đầu là đám vệ sĩ đến quản gia rồi người giúp việc, tất cả nguồn lực nhân sự trong nhà đều được tận dụng triệt để để đuổi theo nó, bọn họ không ngừng la ó:

    - Cô chủ, cô chủ!

    - Cô chủ cẩn thận!

    Trong khi đó, phía trước hai con chó không có dấu hiệu mệt mà chạy càng hăng hơn làm nó ba chân bốn cẳng phải chạy theo, thấy thế đám người phía sau càng rượt theo ráo riết.

    Nhìn cảnh tượng đó chủ nhà là hắn không thể không nổi giận. Hắn như muốn nổ cái đầu vì cảnh náo loạn này nhưng hắn lại cũng không thể không mỉm cười trước tình huống quá khủng khiếp do vợ yêu của hắn gây ra. Hắn móc túi lấy ra một cái kèn nhỏ, thổi một hơi khiến hai con chó quay đầu làm lũ người phía sau cũng rồng rắn chuyển hướng, tới trước mặt hắn hai con chó mới chịu dừng lại.

    Mặt đám người hầu tái mét khi nhìn thấy nét mặt hơi đỏ của hắn. Còn khuôn mặt nó càng thảm hại hơn, cúi mặt tỏ vẻ ăn năn ghê gớm. Hắn xua tay bọn người phía sau tản đi làm việc, không gian im lặng trở lại. Hắn khoanh tay nhìn nó nghiêm khắc, nó mếu máo.

     - Thả tôi ra đi mà.

    - Sao e cứ nghịch ngợm vậy, làm cả nhà nhộn cả lên thấy không!

    - Thì tôi đâu có muốn. Mà tại anh hết, ai kêu bắt tôi dọn dẹp cho hai con chó quái vật đó làm chi.

    Hắn trợn mắt vác nó lên, rồi hắn ngồi xuống ghế đặt nó nằm ngang đùi hắn:

    - Anh làm cái gì vậy?

    - Xin lỗi mau.

    - Không, thả ra, thả ra!

    - Không xin lỗi hả, cứng đầu nè. - Sau chữ “nè” hắn lại dùng tay đét vô mông nó đau điếng. Nó vẫy vùng nhưng vẫn không thoát được, hắn cũng không vì vậy mà mềm lòng.

    - Biết đau còn phá phách nữa không?

    Thấy nó không trả lời hắn biết chiêu đánh đòn đã có tác dụng. Hắn nói tiếp: - Sau này phải ngoan ngoãn nghe chưa?

    - Không không thèm nghe.

    Hắn tiếp tục đánh nó đen đét, nó đau quá nước mắt tèm lem, mếu máo: - Huhu, xin lỗi.

    Hắn dừng lại cho nó ngồi dậy nghiêm mặt, hỏi: - Tiểu Du, chừa chưa? Sau này còn nghịch không?

    Hắn gọi nó là Tiểu Du khiến lòng nó mềm ra sau trận đòn, nó thút thít: - Chừa.

    - Ngoan, em mau đi thay đồ sạch đi tí nữa bác sĩ sẽ đến tháo băng cho em. - Hắn mỉm cười lau nước mắt trên má nó. Chờ đợi có vậy nó nhanh chóng vọt lên lầu miệng không ngừng lẩm bẩm:

    - Tên Gia Huy đáng ghét, hôn phu gì chứ, dã man dám “bức cung” mình, hãy đợi đấy.

    - Lảm nhảm gì đó siêu quậy?

    - Em đang đọc kinh hối lỗi đó mà.

    Hắn vẫn nhìn nó nghi hoặc còn nó nhanh chân lỉnh lên phòng thật nhanh. 

     

    Buổi chiều

    Ông bác sĩ già tháo lớp băng trên đầu nó cười hài lòng.

    - Vết thương hồi phục rất nhanh, cô chỉ cần nghỉ ngơi thêm và để tinh thần thư thả vui vẻ như vậy sẽ tốt cho phần não bị chấn thương.

    Nó buột miệng hỏi nhỏ: - Vậy khi nào tôi có thể nhớ lại?

    Ông bác sĩ bối rối nhìn nó rồi quay sang phía hắn.

    - Chuyện này thực sự rất khó nói, có thể một tuần, một tháng hoặc một năm…

    - Vậy chỉ cần vui vẻ thì sẽ mau hồi phục đúng không ạ?

    Nó mỉm cười, nhưng nụ cười kém tươi, vì nó biết bác sĩ sẽ nói gì tiếp theo, nghĩa là có thể cả đời nó cũng không thể lấy lại phần ký ức đã mất.

    Buổi tối khi từ phòng làm việc đi ra hắn nhẹ nhàng mở cửa phòng nó.

    - Ai vậy?

    - Sao em chưa ngủ?

    Hắn nhìn nó có phần lo lắng, nó ngồi dậy khuôn mặt van lơn.

    - Bây giờ anh có thể kể những chuyện trước đây cho tôi biết không?

    Hắn nhìn nó, ánh mắt nâu vẫn lạnh lùng nhưng xen vào đó là tia nhìn khó hiểu, hắn cho nó nằm xuống.

    - Từ từ anh sẽ kể cho em nghe, ngủ đi mai chúng ta sẽ tới trường.

    Nói xong hắn cố đi ra thật nhanh.

    Trong phòng nó thim thiếp lẩm bẩm “từ từ…”

    Nó đâu biết bên ngoài hắn đang dựa lưng vào tường ánh mắt giờ đây nặng trĩu môi hắn mấp máy: - Xin lỗi, nhưng em phải là của tôi.

    Không biết là mơ hay một phần ký ức sống dậy, nó mơ màng thấy một bóng người con trai cô độc đi phía trước, nó rất muốn đuổi theo nhưng có một bàn tay khác nắm nó lại, bóng dáng đó xa dần nó cố đuổi theo mà không được. Giật mình thoát khỏi ảo ảnh, nó thầm nghĩ. “Là Gia Huy sao?”

    Nó cũng không hiểu tại sao lại nghĩ tới hắn nhưng cũng đúng thôi, giờ đây ký ức duy nhất của nó là hắn, là cuộc sống mấy ngày nay tại ngôi nhà này.

    - Gọi tên anh làm gì? Không muốn đi học nữa sao?

    Giọng nói lạnh lùng làm nó giật mình quay về phía cửa, hắn đứng đó tự bao giờ khuôn mặt đắc ý.

    - Vợ à, em mơ thấy anh sao?

    - Ai mà thèm mơ thấy đồ đáng ghét như anh chứ. - Nó cãi lại mặt hơi đỏ vì ngượng.

    Hắn thôi trêu chọc, nét mặt nghiêm khắc:

    - Có còn muốn tới trường không?

    - Biết rồi khỏi nhắc, anh định đứng đó thay đồ cho tôi luôn hả?

    Nó tức tối, ánh mắt như muốn nhào tới cấu xé hắn, như hiểu ánh mắt nàng, hắn đóng cửa bước xuống nhà.

    Sau một hồi ngắm nghía trước gương nó hớn hở chạy  xuống nhà. Cả hai cùng ăn sáng rồi đi học dưới sự “chia tay” của hai hàng người hầu. Trên xe hắn nhìn nó hăm he:

    - Tới trường mà nghịch ngợm sẽ biết tay anh.

    - Biết rồi, nói hoài.

    Rồi hậm hực quay sang phía khác, hắn mỉm cười quên mất tên vệ sĩ phía trước đang nhìn hắn không chớp mắt. Vẻ mặt lạnh lùng hắn gằn giọng: - Tháng này không muốn lãnh lương hả?

    Mời bạn đón đọc.

  • {{item.RealPriceStr}} {{item.PriceStr}} -{{item.DiscountPercent}}%

    {{item.Note}}
  • NHẬN XÉT CỦA KHÁCH HÀNG

    Bạn cần đăng nhập để có thể bình luận. Đăng nhập tại đây.
    • Chưa có đánh giá

    Đánh giá

    Quý khách lưu ý

    • Với mỗi nhận xét được duyệt, tặng ngay:
      • 200 BBxu cho khách hàng chưa mua hàng tại Bookbuy
      • 400 BBxu cho khách hàng đã từng mua hàng tại Bookbuy
    • Để được duyệt BBxu, nhận xét của bạn cần đáp ứng các điều kiện:
      • Độ dài tối thiểu 100 từ, viết bằng tiếng Việt chuẩn, có dấu.
      • Nội dung là duy nhất và do chính người gửi nhận xét viết.
      • Hữu ích đối với người đọc: nêu rõ điểm tốt/chưa tốt của sản phẩm.
      • Không mang tính quảng cáo, kêu gọi mua sản phẩm một cách không cần thiết.

    Đăng ký nhận bản tin

    Đừng bỏ lỡ những tin nhắn ưu đãi độc quyền dành riêng cho bạn

    {{productItem.Title}}
    {{productItem.DescriptionOnlyText}}... Xem thêm
    {{productItem.RealPriceStr}}₫    {{productItem.PriceStr}}₫
    {{productItem.DiscountPercent}} %
    Màu sắc:
    • {{item.Color.Name}}
    Chọn kiểu dáng:
    Size:
    • {{item.Name}}
    {{productItem.HasGift}}
    {{productItem.Type==1 || productItem==759 ? 'Sách này sắp phát hành' : 'Hàng này sắp ra mắt'}}
    Hàng này không còn
    Báo tôi khi có hàng
    Thêm vào yêu thích