Thời Hạ nhìn Thẩm Nhất Thành thật lâu, thật lâu. Đôi mắt cậu đưa cô tới không gian xa vô tận. Khó khăn ra sao mới đi được tới ngày hôm nay? Lòng kiêu ngạo, sĩ diện, tự phụ đã lãng phí của chúng ta biết bao nhiêu thời gian? Thời Hạ của lúc ấy quả quyết, cô tuyệt đối sẽ không thích Thẩm Nhất Thành, cũng không thể thích Thẩm Nhất Thành. Cô có thể làm như không thấy, bởi khi mắt không thấy, tim sẽ không đau. Cho tới khi người ấy thực sự rời khỏi tầm mắt, cô không bao giờ gặp lại nữa, cô mới biết sự tồn tại của người ấy đã bén rễ trong lòng cô từ lúc nào. Cô bắt đầu có thói quen đếm từng ngày họ xa nhau. Thẩm Nhất Thành đúng là kẻ máu lạnh tuyệt tình. Anh nói: “Thời Hạ, hẹn gặp lại.” Rồi cứ thế không bao giờ trở lại. Nếu không vì căn bệnh đó, giữa họ mãi mãi không có điểm giao nhau. Thời Hạ vuốt má cậu. “Thẩm Nhất Thành, nếu tớ nói “đồng ý”, cậu có vui không?” “Có, Thời Hạ, đó là chuyện vui nhất trong cuộc đời tớ.” Thời Hạ mỉm cười. “Thẩm Nhất Thành, tớ đồng ý.”
NHẬN XÉT CỦA KHÁCH HÀNG
Chưa có đánh giá