-
-
{{item.Color.Name}}
- {{item.Name}}
102,000 đ
Tiết kiệm:
18,000 đ (15%)
Giá thị trường: 120,000 đ
Tình trạng:
Hết hàng
THÔNG TIN CHI TIẾT
Giới thiệu sản phẩm
Trích đoạn sách:
Nắng chiều vàng úa trên bờ rào hoa lài lốm đốm trắng. Hương lài thoang thoảng quanh sân. Vượng nhớ lại cảm giác lúc đến nhà thăm lại Diễm lần đầu, đối diện mẹ Diễm với bao câu hỏi, bao lời mời mọc khách sáo - anh không tìm được chút ấm áp thân tình nào. “Bà ấy đỏm dáng, kênh kiệu và khó tính.” Vượng đã thầm nghĩ vậy. Hôm nay chị Tuyết lại không đồng ý đón mẹ chỉ vì sự hiện diện của bà, phải chăng chị đã biết rõ hơn anh về cá tính của bà? Chị không cho mẹ gặp mặt bà để che đậy sự nghèo khó, thua thiệt của mẹ mình? Nếu quả vậy thì chị đã lầm. Quá lầm. Lỗi lầm lớn nhất đầu tiên là chị đã tự khinh thường mẹ mình, gia đình mình… Chị đâu có biết sự che đậy, dối trá đâu có thể sống được lâu dài trong tình yêu?
Vượng chẳng hề trách gì mẹ của Diễm vì trước mắt bà, quanh bà, toàn là hạng người cầu lợi hám của, nhưng chỉ thương Diễm phải bị bà rầy rà lúc có anh đến thăm. Diễm yếu đuối, không thể vượt thoát ra khỏi được sự che chắn lo toan quá kỹ của mẹ. Có lần, hẹn gặp nhau ở Café Cây Phượng, Diễm đã khóc sướt mướt. Những giọt nước mắt ấy đã cho Vượng nhận ra rõ hơn sự mềm yếu và bất lực của nàng trước vòng giam hãm của mẹ. Có lẽ nàng đang trông chờ ở anh một sức mạnh nào đó để đưa nàng ra khỏi vùng sương mù dày đặt của thứ tình thương vị kỷ, lạc hậu của mẹ; nhưng ngoài tình yêu thương nàng, anh còn có thứ gì để chống đỡ nữa đâu? Vượng cảm thấy quanh mình bức tường ngăn cách đã được dựng lên từ bao thế kỷ nay vẫn kiên cố, tuy đã được sơn phết lên bao lớp màu sắc quái gỡ! Sức mạnh của quyền lực và tiền bạc luôn chế ngự con người từ ngàn năm nay rồi cơ mà! Vượng cảm thấy mình bất lực trước những giọt nước mắt khổ đau của Diễm - thầm nghĩ: “Chẳng lẽ tình yêu nào rồi cũng được kết thúc bằng những dòng nước mắt hay sao?”
Vượng tự ý hạn chế dần các cuộc gặp gỡ, viết thư cho Diễm, dành thời gian đọc sách về Thiền tông do sư cô Diệu Huệ cho mượn. Đôi lúc có cuốn sách nào mới, hay, về triết lý Đạo Phật, Diệu Huệ cũng đích thân mang sang nhà cho anh. Gọi là “Sư Cô” vì Vượng nhìn thấy Diệu Huệ mặc áo nhật bình màu xám, tụng kinh gõ mõ thường xuyên, lại ăn chay ở chùa nên tự anh nghĩ ra cách gọi ấy, chứ Diệu Huệ chưa được xuống tóc (chỉ cắt gọn ngắn lại thôi). Diệu Huệ có học, sáng trí, hoạt bát - nhất là rất dễ thương, nên được Sư Bà Tuệ Nguyên cho gần gũi bên bà để giúp việc khi cần. Diệu Huệ đang làm công việc của một thị giả.
Mua sách online tại Bookbuy.vn và nhận nhiều ưu đãi.
Đăng ký nhận bản tin
Đừng bỏ lỡ những tin nhắn ưu đãi độc quyền dành riêng cho bạn
NHẬN XÉT CỦA KHÁCH HÀNG
Chưa có đánh giá