Khát Những Mùa Yêu
Trần Ngọc Mỹ còn trẻ mà thơ về đàn bà lại già. Già ở chỗ thơ cô đầy trải nghiệm, ở mỗi bài đều có thêm những khám phá mới về những vui buồn, được mất, cả những hạnh phúc và đau đớn của phận đàn bà…
Đàn bà
Rồi một sớm nghe chim hoan hỉ bài ca
Chợt nhận ra nửa đời đã bị ru ngủ
Đàn ông cần yêu chúng ta nhiều hơn
Yêu nhiều hơn nữa chắc gì đã đủ
cho những mất mát đớn đau
Có lẽ nào chúng ta chấp nhận sự dửng dưng
Đêm đêm tự cắn mình
bằng những vết bầm năm tháng
Có lẽ nào đàn bà chỉ xứng đáng
Trong một ngôi nhà ngột ngạt và tối tăm.”
( Trích trong tập Khát những mùa yêu)
Thơ Trần Ngọc Mỹ ẩn chứa nỗi buồn, nỗi buồn của phụ nữ, nỗi buồn của tuổi. Thơ cô cũng ẩn chứa nỗi lo, nỗi lo của người mẹ, nỗi lo của người con. Nhưng Trần Ngọc Mỹ không hề bế tắc, không hoài nghi, cô tin:
Có một nơi luôn chờ ta
“Phố hẹp, bụi mù như ken đặc không gian
ngột ngạt người chen người chia nhau từng hơi thở
bỗng khao khát một con đường rộng mở
bên cánh cổng thân quen
người hàng xóm mỉm cười
Phố bây giờ hối hả trôi đi
Chỉ ưu tư nặng trĩu cài sợi tóc
Mẹ bảo: Tuổi xanh cũng cần tiếng khóc
Nhưng đừng day dứt đáy lòng đau mãi không nguôi
Thỉnh thoảng bỏ phố để đi tìm chút thảnh thơi
Hương thơm vẫn rắc đầy trên cuộc đời ở nơi nào đó
Hãy nghe sự mách bảo của trái tim
Mặt trời sẽ nở
Ấm áp vòng ôm…”
( Trích trong tập Khát những mùa yêu)
Từng lời thơ với mạch xúc cảm đẹp đẽ, chân thành đã bung tỏa ra những khao khát ẩn chứa nơi sâu thẳm trái tim của phụ nữ, của người mẹ, của một tấm lòng tha thiết với tình yêu và cuộc đời.
NHẬN XÉT CỦA KHÁCH HÀNG
Chưa có đánh giá