-
-
{{item.Color.Name}}
- {{item.Name}}
67,000 đ
Tiết kiệm:
12,000 đ (15%)
Giá thị trường: 79,000 đ
Tình trạng:
Hết hàng
THÔNG TIN CHI TIẾT
Giới thiệu sản phẩm
Khi đọc những cuốn sách, câu nói cảm động nhất chẳng phải là “Anh yêu em” hay “Anh sẽ lấy em”, mà là câu “Anh vẫn ở đây mà”…
Với duyên, đã bao giờ bạn nghe thấy cụm từ “thiên duyên”. Có thể do vô tình hay vô ý trong đường đời, bạn tìm thấy một nửa đích thực dành cho mình, bạn cho đó là “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng”. Điều này hoàn toàn có thể đúng. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, phải chăng tất cả đều đã có sự sắp đặt?
Người ta thường bảo, mỗi người có một số mệnh và thân phận khác nhau, không ai giống ai cả. Nhưng khi đã tìm đến nhau, gặp nhau, số phận của họ lại thay đổi. Đó liệu có phải là sự sắp đặt? Tạo ra con người, tạo ra tình yêu, hay chính là tạo ra sự tách biệt của trái tim, để rồi ta tìm kiếm cho mình một nửa còn lại, một nửa mà tạo hóa đã “vô tình” sắp đặt. Và tất nhiên, nếu đã là sắp đặt thì chắc hẳn mọi thứ đã có sự chuẩn bị gần như hoàn hảo.
Có những người sinh ra là để dành cho nhau, là thuộc về nhau, dù muốn hay không, cuối cùng họ vẫn thành đôi, bởi đó là “duyên trời”. Giữa muôn vàn con người, muôn vàn mảnh ghép kia, họ chắc chắn sẽ tìm thấy nhau… Dù ở bất cứ nơi đâu, bất cứ hoàn cảnh nào, họ vẫn sẽ luôn ở bên nhau, không gì có thể chia cách họ, họ có “nợ duyên” với nhau và họ sẽ phải dành cả cuộc đời mình để trả nó.
Chết không phải là kết thúc tất cả, mà đôi khi đó là sự khởi đầu. Vô tình vướng vào một tai nạn ô tô trên đường từ công ty trở về nhà, trong cái thời khắc ngắn ngủi giữa sự sống và cái chết lại là lúc anh chàng Đinh Tuấn Vụ nhận ra tình yêu sâu sắc và nồng nàn với cô bạn gái xinh đẹp của mình - Lâm Khả Di! Một chút tiếc nuỗi, một chút tham lam ích kỷ như bản chất vốn có của con người đã khiến linh hồn Tuấn Vũ hoàn toàn tách rời khỏi thể xác và bắt đầu lưu lạc… Đi và đi…Chỉ cần đến bất cứ nơi đâu, làm bất cứ điều gì, chỉ cần nhìn ngắm Khả Di mỗi ngày với Tuấn Vũ cũng là một đặc ân quá lớn. Nó xoa dịu cả nỗi đau âm ỉ và gặm nhấm trong lòng anh ấy hàng ngày, hàng giờ:
“Khả Di không nhìn thấy tôi. Cô ấy không cảm nhận được tôi đang gần kề cô ấy đến mức nào. Nỗi đau lớn nhất của con người là trở nên vô hình với người mình yêu, nỗi đau của một người vô hình là chạm vào nỗi đau của người mình yêu mà không thể xoa dịu nó.
Tôi đã chạm vào Khả Di, nhưng tôi không xoa dịu được nỗi đau của cô ấy.
Bởi lẽ, tôi chính thức là một Linh hồn.”
Tuy nhiên có một sự thật mà không ai có thể chối bỏ. Tạo hóa vốn rất công mình, dẫu rằng luôn có một thế giói bên cạnh thế giói con người nhưng giữa âm và dương, giữa cái chết và sự sống luôn có một bức tường ngăn cách. Tuấn Vũ đã vì tình yêu nồng nàn của mình mà vượt qua tất cả những rào cản, đi ngược lại cả quy luật tự nhiên “Sinh - lão - bệnh - tử” . Và lẽ dĩ nhiên, bất cứ sự lựa chọn mang một chút ích kỷ và tham lam nào như vậy cũng đều phải trả giá đắt. Cái giá cho tất cả mọi người trong cuộc.
“Nếu Có Một Linh Hồn Yêu Em” sử dụng một lối viết không đao to búa lớn, không cầu kỳ, hoa mỹ trong văn phong nhưng những cảm xúc lắng đọng lại lan tỏa trong từng câu chữ và chạm được đến tim người đọc. Tập truyện dài đầu tiên của nữ tác giả trẻ Anh Prince ( Ngô Hoàng Anh) được biết đến với hàng loạt các truyện ngắn cho tuổi Teen được yêu thích trên các trang mạng xã hội này chắc chắn sẽ là một món quà ngọt ngào và ý nghĩa cho những ngày cuối tháng mười đầy nắng và gió.
Trích Đoạn:
“- Di Di, chị vẫn còn rất buồn về tai nạn của Vũ phải không? Tất cả đã qua rồi, chị đừng giữ trong lòng nữa…
Người chết rồi, không trở lại được đâu!
Người chết rồi không trở lại được đâu.
Cốc cà phê nguội trên bàn được Di Di nốc một hơi hết sạch, chiếc bánh mì kẹp cũng được cô ấy ăn nghiến ngấu như đã bị bỏ đói mấy hôm liền. Chừng như sợ hãi về thái độ kỳ lạ của Khả Di, Tiểu Hồng vội vàng đẩy cửa bước ra ngoài. Vừa đi, cô ta vừa lấm lét nhìn lại phía sau như sợ Khả Di của tôi tiếp tục làm chuyện gì kỳ cục.
Còn lại một mình trong căn phòng, Khả Di ngồi bất động hoàn toàn, tay bóp chặt cốc cà phê đến dúm dó. Đứng đằng sau lưng cô ấy, tôi mới biết đôi vai Khả Di nhỏ đến nhường nào. Đôi vai ấy còn run lên bần bật khi Khả Di gục xuống bàn và òa khóc nức nở. Di Di của tôi đang khóc. Nước mắt của cô ấy chảy dài, ướt đầm cả gò má ửng hồng và thấm đẫm trang bản thảo trải ra trước mặt. “Người chết rồi không trở lại được đâu!”. Sự thật thì tôi đang chậm rãi tiến từng bước một lại gần cô ấy... Di à, em quay lưng lại đi… Em có nghe thấy anh gọi em không? Em có cảm thấy hơi ấm từ bàn tay anh không? Nó rất ấm và ướt đầm cả nước mắt nữa… Nhưng Khả Di không quay lại.
Trên màn hình máy tính la liệt những tấm ảnh chụp chung của tôi và cô ấy, duy chỉ có bức cuối cùng chụp một tấm bia mộ. Chàng trai trong bức ảnh ở tấm bia đó lại ngạo nghễ cười với tôi, bên cạnh là chú thích của Khả Di bằng màu mực đỏ:
- Tuấn Vũ… Tạm biệt!”
(Trích trong truyện dài “Nếu có một linh hồn yêu em”).
“Khả Di rất hay mơ mộng về những chuyện sau này (hình như đó là đặc trưng của con gái), ví như lúc nằm trên tấm nệm màu kẻ sọc, Khả Di chúi đầu vào ngực tôi và thì thầm:
- Vũ! Anh muốn em sinh con trai hay con gái?
- Con trai! Tất nhiên rồi!
- Tôi buông tờ báo đọc dở ra và ôm cô ấy chặt hơn.
- Vì sao? - Khả Di hỏi? - Con gái nếu giống em sẽ rất xinh đẹp mà! (Lúc nói câu này, Khả Di quắp chân vào người tôi rất chặt, chắc chắn cô ấy cũng thấy ngượng).
- Làm gì có chuyện đó! - Tôi giả bộ trêu chọc - Con gái sinh ra sẽ có khuôn mặt như Trái Đào béo ú vì mẹ nó rất ham ăn đào, lại còn không biết chơi cờ, và suốt ngày kêu la ầm ĩ như em nữa… Hahaha…
- Em kêu la hồi nào???… - Khả Di bật dậy và đẩy tôi lăn qua một bên - Tuấn Vũ, anh chết với em!
Vậy là sau đó chiếc giường êm ái bị biến thành bãi chiến trường ác liệt.Khả Di sẵn sàng cấu chí tôi suốt đêm chỉ vì tôi đã can đảm nói ra sự thật.”
(Trích trong truyện dài “Nếu có một linh hồn yêu em”).
“Lúc đi ngang qua đường, Di Di cúi xuống bẹo má một đứa nhóc xinh xắn, tay cầm trái bóng bay đỏ rực, được mẹ dắt đi và chào người phụ nữa kia rất niềm nở. Có lẽ là người quen mà tôi không tài nào nhớ ra là ai hết. Nhưng sự cố xảy ra. Khi Di Di của tôi vừa đặt chân lên vỉa hè của đường bên này, quay lại vẫy tay chào mẹ con người phụ nữ kia lần nữa thì trái bóng bay của đứa bé đột nhiên bị tuột khỏi tay và nó nhanh chóng bị gió thổi tạt ra đường. Đứa trẻ khóc thét lên, giậm chân bình bịch và đòi chạy nhào theo trái bóng làm mẹ của nó khổ sở để níu nó lại. Khả Di rõ ràng đã nhìn thấy đứa bé òa khóc. Rất nhanh, tôi thấy mình không còn đứng bên cạnh cô ấy nữa, cô ấy đã vội vã băng ra đường đón trái bóng cho đứa bé đang khóc ngằn ngặt. Nhưng chúa ơi, ngay lúc bàn chân Khả Di đặt xuống lòng đường, đèn tín hiệu chuyển màu. Và lúc Khả Di nắm chặt trái bóng trong tay, hân hoan đưa mắt tìm đứa trẻ thì cũng là lúc một chiếc xe từ xa lao tới. Tôi nhìn chiếc xe và Khả Di, hoảng hồn như lúc nhìn chiếc xe tải lao ầm ầm về phía mình một năm trước. Tôi hét lên. Tiếng hét của tôi dữ dội như muốn át cả đi tiếng động cơ ầm ầm của chiếc xe tải.
- Di Di! Anh sẽ cứu em!
Một Linh hồn không thể chết hai lần, càng không thể cảm nhận nỗi đau về mặt thể xác. Nhưng Khả Di của tôi, cô ấy là một con người. Lúc cầm chặt bàn tay cô ấy trong tay mình, và cô ấy cựa quậy để đứng dậy, tôi thấy Khả Di nhăn mặt đầy đau đớn. Chân cô ấy bị xước một vệt dài và máu chảy ra từ đó. Vết xước không làm tôi lo lắng. Tôi đã cứu được Khả Di, cô ấy đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần.”
(Trích trong truyện dài "Nếu Có Một Linh Hồn Yêu Em")
Mời bạn đón đọc .
Đăng ký nhận bản tin
Đừng bỏ lỡ những tin nhắn ưu đãi độc quyền dành riêng cho bạn
NHẬN XÉT CỦA KHÁCH HÀNG
Chưa có đánh giá