Xin Cạch Đàn Ông! (Tiểu thuyết)
Bị chồng bỏ rơi, cô nữ nhà báo đầu băm làm lại cuộc đời: cô xây một ngôi nhà và chuyển về làng quê sống. Làm bà mẹ độc thân với một đứa con gái tuổi teen, cô còn làm trong ban biên tập một tờ tạp chí. Ở cương vị của mình, cô không chỉ cho bạn đọc những lời khuyên về vô vàn tình huống trong cuộc sống mà còn - thật ngạc nhiên - trở thành một phóng viên rất thành công. Và trên hết, cô yêu trở lại...
Theo như lời tác giả, Xin cạch đàn ông! là cuốn sách dành cho những ai "lầm lẫn mà tin rằng đã đến hồi tận thế, trong khi thực ra tất cả mọi thứ mới bắt đầu". Đã bán được hơn 410.000 bản và dựng thành phim năm 2004, cuốn sách được ví như một Nhật ký tiểu thư Jones của văn học Ba Lan.
"Tôi nghĩ tất cả chị em phụ nữ chúng ta điều giống nhau. Trong lòng mỗi ngừơi chúng ta chôn chặt những niềm thương và nỗi nhớ về mối tình lãng mạn vĩ đại và chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng.
Tôi là một người có niềm thương và nỗi nhớ như vậy."
-Katarzyna Grochola
"Ngộ nghĩnh và hấp dẫn, lựa chọn tuyệt vời để giải khuây những buổi chiều ảm đạm mùa đông."
-www.duessedldorfer-anzeiger.de
"Cuốn sách khôi hài, nồng thắm, cuốn hút, khiến ta đọc liền một mạch."
- báo Zwierciadlo
"Xin cạch đàn ông!" đã sắp xếp cho mình một chỗ gọn gàng trong 'cảnh quan nữ tính' đã trải ra trong văn học Ba Lan ít nhất từ bước ngoặt năm 1989... Đây không phải cuốn đầu tiên, nhưng chắc chắn là cuốn được yêu chuộng nhất trong số đó."
-Zofia Bessczynska, Tạp chí Nowe Ksiazki
"Tôi là một phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, Một phụ nữ bị chồng ruồng bỏ với một đứa con. Con gái. Nó hơn mười tuổi. Phải chăng như vậy có nghĩa là tôi đã già? Hoàn toàn không phải thế. Chính con gái Tosia của tôi mới già. Tosia bảo tôi, mẹ đừng quá ưu phiền.
Nó bảo rằng, đằng nào chúng tôi cũng phải chia tay, thì thà làm ngay bây giờ còn hơn độ mười năm nữa. Con gái tôi cũng từng nghĩ đã đến ngày tận thế, khi thằng bé Andrzej học lớp Tám C bảo nó không còn yêu con bé nữa. Vậy mà con bé vẫn trụ nổi. Và bây giờ con bé chẳng coi cái thằng đó ra cái đỉnh gỉ gì. Với tôi rồi cũng hệt như vậy thôi. Chúng tôi vẫn có thể là bạn của nhau kia mà. Như trong phim Mỹ ấy. Còn về con bé thì tôi khỏi phải lo, bởi anh ta đã hứa với con, mãi mãi anh ta sẽ là cha của nó.
Ôi, lạy Chúa, tại sao tôi lại gặp cảnh ngộ này nhỉ? Tại sao chồng tôi không học lớp Tám C? Nếu như vậy thì nhất định anh ta sẽ không có con với người đàn bà khác. Anh ta lẽ ra phải học lớp Tám C. Đầu óc anh ta có khác gì Andrzej của con gái tôi cơ chứ!
Tôi căm thù anh ta.
Tất cả đàn ông điều cùng một giuộc.
Cứ mỗi lần nghĩ đến những chuyện không đẹp đẽ lắm, bên tai tôi lại văng vẳng những lời ưa thích của mẹ tôi:
"Judyta, sao lại như vậy hả? Mẹ dạy con như thế ư?"
Tôi đã được dạy dỗ từ lâu rồi.
Chừng ba chục năm đã trôi qua kể từ khi quá trình này đúng ra phải chấm dứt, vậy mà nó vẫn chưa hoàn tất.
...Lạy Chúa, cớ sao tôi lại gặp phải cảnh ngộ như vậy? Chính tôi? Con số thống kê mách rằng, cứ mười người phụ nữ ở nước ta thì một người gặp cảnh ấy. Tại sao tôi lại phải là người thứ mười đó? Ai là người đi tính ra con số này?!
Ngoài ra, tại sao anh ta lại làm bạn với một phụ nữ gầy gò hơn? Con số thống kê cũng bảo rằng, đàn ông khi bội tình với vợ, nói chung thường là với ngừơi đàn bà béo. Tôi là người đàn bà béo hơn thì có! Các nhà toán học - rặt lũ điêu toa -! - đã huỷ hoại mối quan hệ vợ chồng vốn có khởi đầu đầy hứa hẹn của tôi. và giờ thì tôi đau khổ. Tôi hấp hối. Tại sao không bao giờ tôi còn được nghe giọng nói bực bội..."
(Tôi hàn gắn vết thương lòng)
Mời bạn đón đọc.
NHẬN XÉT CỦA KHÁCH HÀNG
Chưa có đánh giá